(iBlog.vn) – Mỗi lần ba mẹ gọi điện tôi lại sợ, vẫn nói dối ba mẹ chính mình đã có việc rồi. Ba mẹ vui còn tôi thấy có lỗi, tủi hổ và bi lụy hơn rộng rãi lắm.
Thất nghiệp, nhì trong khoảng có lẽ chẳng còn xa lạ gì với phường hội này, sinh viên ra trường thất nghiệp còn là yếu tố tầm thường hơn nữa. Tôi, một người con gái tỉnh giấc lẻ, khi học dứt lớp 12 cũng như bao anh em khác lao đầu vào kỳ thi đại học, kỳ thi mà ở quê tôi không chỉ là con đường đi tới mai sau tốt đẹp mà còn là cái vỏ thể diện đại chúng cứ muốn khoác lên bản thân. Tôi đậu tham gia đại học kinh tế, đó không phải ước mong của phiên bản thân, tôi chỉ thi và học như một trách nhiệm, như để người ta thấy mình cũng học đại học như khách hàng nào, để ba mẹ ở quê cũng mang được cái danh hão rằng có con học đại học trong đô thị. Hơn nữa tôi học vì giả dụ không học lĩnh vực đó cũng chẳng nhân thức học gì.
Ra trường cầm tấm bằng khá trong tay, tôi lao đầu vào ứng tuyển khắp các ngõ ngóc, rải đi không ít đại dương sơ; có nơi gọi phỏng vấn nhưng kết quả trong khoảng ngày này qua tháng khác vẫn chỉ là sự lặng ngắt. Tôi khám phá tại sao bản thân mình không đậu, cố gắng khắc phục để tốt hơn nhưng tuồng như sự khó khăn khốc liệt ở Sài Gòn đã vứt bỏ bản thân mình, một đứa chẳng có gì nổi bật. Ra trường rồi, người dùng đi khiến cho hết, đứa nào cũng đúng chuyên ngành cả, còn tôi vẫn đơn độc, tìm những công việc linh tinh để có tiền sống. Mỗi lần ba mẹ gọi điện tôi lại sợ, vẫn nói láo ba mẹ bản thân đã có việc rồi. Ba mẹ vui còn tôi thấy có lỗi, tủi hổ và bi quan hơn rộng rãi lắm, chẳng biết tương lai chính mình sẽ như thế nào. Gần một năm tốt nghiệp, rất nhiều vẫn chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Các anh chị chắc cũng than trách tại sao tôi yếu ớt, không biết nỗ lực mà còn thở than đa dạng, nhưng thật sự hiện thời tôi thất vọng quá, muốn buông mọi thứ, tôi phải làm cho sao đây?
Tham khảo thêm: Tạp Chí Dành Cho Phái Mạnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét